Hạ đỏ
Phan_7
– Thấy.
– Cây phượng trước sân nhà Út đó! Nhà Út nằm ngay đầu xóm!
Tôi gật gù:
– Vậy hôm nào tôi ghé chơi hén?
– Ừ. Nhưng anh đừng ghé buổi sáng. Buổi sáng Út đi chợ.
– Được rồi, tôi sẽ ghé buổi trưa! – Đang nói, tôi sực nhớ buổi trưa tôi phải học võ với anh Thoảng, liền vội vàng chữa lại – Thôi, tôi sẽ ghé vào buổi chiều vậy!
Út Thêm dễ dãi:
– Ừ, buổi chiều.
Đang hân hoan với viễn ảnh xán lạn trong đầu, đột nhiên tôi nhớ tới con Hắc-Ín và con Đụp trong vườn nhà ông Tư Thiết, mặt tôi bỗng xám ngoét:
– Nhưng mà này…
– Gì?
– Nhà Út Thêm có nuôi chó không?
– Cho hả ? Có!
Vừa buột miệng, chợt bắt gặp nỗi lo lắng trong ánh mắt tôi, Út Thêm hiểu ngay. Nó mỉm cười trấn an:
– Nhưng con Vàng nhà Út hiền khô à!
Thấy Út Thêm nói trúng ngay tim đen, tôi đỏ mặt chống chế:
– Tôi chỉ hỏi vậy thôi, chứ chó hiền hay dữ đâu có thành… vấn đề.
Khi nói như vậy, tôi đang dóc tổ. Tôi bốc phét là tôi không sợ chó để giữ thể diện trước mặt Út Thêm. Nhưng khi về nhà, ngẫm lại, tôi thấy câu nói của mình không đến nỗi hoàn toàn sai sự thật. Bởi vì suy cho cùng, thái độ của con Vàng quả thực không phải là vấn đề. Vấn đề nằm ở thái độ của cô chủ nó kia!
Chương 18
Định bụnh sẽ ghé thăm Út Thêm vào một ngày gần nhất, nhưng rồi tôi cứ nấn ná hoài. Lúc này, Nhạn và Dế đã bắt đầu để ý đến thái độ lạ lùng của tôi. Tụi nó cứ thay phiên nhau hỏi:
– Sao dạo này anh không ra suối nữa ?
– Anh hết thích trò bắn chim rồi hả ?
– Anh sợ tụi xóm Miễu phải không?
Những lúc đó, tôi phải căng óc tìm cách trả lời. Tôi bảo tôi hết ham trò bắn chim bởi vì tôi bắn ẹ quá. Khi nào bắn giỏi bằng thằng Nhạn, tôi mới đi lùng bọn chim. Còn về “vụ” tắm suối thì tôi vẫn đi tắm hoài. Có điều tôi đi bơi vào buổi sáng, lúc Nhạn và Dế không có nhà, nên tụi nó không biết đó thôi. Tôi cũng thề là tôi không ngán gì tụi xóm Miễu, nhưng từ ngày học võ với anh Thoảng tôi đâm ra ngại đánh nhau. Người không có võ đánh nhau túi bụi không sao, còn người có võ như tôi, thoi một cú, đối thủ hộc máu chết tươi liền. Tôi chưa muốn chạm trán với tụi thằng Dư là vì vậy.
Thằng Nhạn khù khờ chỉ biết ngồi nghển cổ nghe tôi bốc phét. Chỉ có Dế là đồ ranh con. Tôi đang thao thao bất tuyệt, nó chen ngang một phát khiến tôi cụt hứng:
– Anh nói anh không muốn đánh tụi nó. Nhưng rủi gặp nhau ngoài đường, tụi nó xúm lại đánh anh thì anh làm sao ? Không lẽ anh đứng im đưa lưng cho tụi nó thụi ?
– Đứng im sao được mà đứng im! Tao thụi lại ấy chứ!
Dế cười hì hì:
– Anh thụi lại, tụi nó hộc máu thì sao ?
– Hộc máu hả ? – Tôi lúng túng – Tao sẽ thụi… nhè nhẹ! – Rồi tôi chép miệng nói thêm – Nhưng làm gì có chuyện đó! Tao sẽ nói Út Thêm bảo tụi nó đừng gây sự với tụi mình nữa!
Dế nheo mắt:
– Lần trước anh cũng bảo vậy, nhưng rồi anh có nói gì đâu!
Tôi vung tay:
– Nhưng lần này tao sẽ nói! Tại bữa đó đến nay tao… đâu có gặp lại nhỏ Út Thêm!
Tôi mới cả quyết hôm trước, trưa hôm sau đã xảy ra một trận đụng độ nảy lữa.
Tôi ở nhà anh Thoảng về, đang đứng kỳ cọ tắm rửa bên thềm giếng, bỗng thằng Dế ở đâu ngoài bờ rào chui vô, la bài hãi:
– Anh Nhạn đang bị tụi xóm Miễu vây đánh ngoài suối kìa! Anh chạy ra mau đi!
Nói xong, Dế vọt mất.
– Đi đâu vậy ? Chờ tao với! – Tôi gọi với theo.
– Em đi kêu anh Thể! Anh mặc quần áo nhanh lên!
Khi tôi và Thể theo Dế ra đến ngoài suối thì Nhạn đang bị tụi thằng Dư vây chặt trong rẫy khoai mì hôm nọ.
Chúng tôi không nhìn thấy Nhạn. Nó nấp đâu ở giữa đám khoai mì, đánh cầm chừng để chờ viện binh. Tụi xóm Miễu vây bốn mặt, nã đất ầm ầm vào đám cây lá um tùm.
Đang say sưa tấn công, chợt thấy chúng tôi xuất hiện, đối phương lập tức rút nhanh về phía suối.
Dế hăng hái băng lên, miệng hét toáng:
– Đuổi theo tụi nó!
Thể cúi xuống nhặt mấy cục đất cầm tay và co giò chạy theo Dế. Chỉ có tôi là cố ý tụt lại phía sau. Tôi sợ thằng Dư nhìn thấy. Tôi định làm anh nó, bây giờ lại lượm đất chọi nó, thật chẳng ra làm sao!
Dế quay lại, thấy tôi lếch thếch đằng sau, bèn la lên:
– Lẹ lên anh Chương! Làm gì như rùa bò vậy!
Tôi giả vờ nhăn nhó:
– Tao bị đạp gai!
Vừa nói tôi vừa co chân nhảy lò cò theo nó, ra vẻ ta đây đã cố gắng hết sức.
Nhưng dù tôi tham gia trận đánh chẳng mấy tích cực, rốt cuộc tụi xóm Miễu vẫn phải tháo lui trước sự gan lì của thằng Thể. Hai tay hai hòn đất, nó nhắm mắt nhắm mũi xông lên giữa luồng đạn, ném ào ào. Nhạn và Dế bám sát phía sau, bốn cánh tay chọi như máy, miệng hò hét ầm ĩ để cướp tinh thần đối phương.
Tụi thằng Dư vừa ném trả vừa rút dần về phía suối và thừa lúc phe tôi ngừng tay chúng thi nhau nhảy tòm xuống nước và vội vã bơi sang bờ bên kia.
Trên đường về, Thể, Nhạn và Dế mặt mày hớn hở, cười nói oang oang. Chỉ có tôi là dàu dàu.
– Làm gì buồn thiu vậy ? – Thể hỏi tôi.
Tôi cười gượng gạo:
– Khi nãy tao đạp gai, giờ còn đau!
Tôi phịa y như thật. Ba ông tướng tin ngay. Tụi nó tưởng tôi đau chân trong khi thật ra tôi chỉ đau… lòng. Vừa mới đánh nhau với thằng Dư, làm sao tôi dám dẫn xác đến nhà thăm chị nó. Cái “hôm nào” tôi hứa với Út Thêm bỗng trở nên xa lăng lắc. Cây phượng rực rỡ trước sân nhà nó những ngày này tôi chỉ thấy trong mơ.
Chương 19
Trong những ngày buồn tình đó, chiều nào tôi cũng ghé chơi nhà nhỏ Thơm để tìm sự khuây khỏa.
Nhỏ Thơm thấy tôi lên chơi thì mừng lắm. Và nó biểu lộ sự mừng rỡ đó bằng cách lấy cù móc khều xoài xuống đãi tôi. Nhưng lúc này tôi không buồn ăn uống nữa. Thấy nó chạy lăng xăng bên gốc xoài, tôi buột miệng:
– Thơm cất cái cù móc đi!
Nhỏ Thơm ngạc nhiên:
– Thơm hái xoài cho anh mà!
Tôi nhún vai:
– Bữa nay tôi hết thích ăn xoài rồi!
Nhỏ Thơm lại trố mắt:
– Sao vậy ?
Rồi thấy vẻ mặt tôi không được vui, nó hỏi dò:
– Bộ bữa nay anh có chuyện buồn hả ?
– Ừ.
– Chuyện gì vậy ?
Tôi chối:
– Tôi cũng chẳng biết. Tự nhiên tôi thấy buồn buồn vậy thôi.
Nhỏ Thơm chớp mắt:
– Hay là anh nhớ nhà?
Tôi gật gù:
– Ừ, chắc là nhớ nhà.
Tưởng tôi nhớ nhà thật, nhỏ Thơm lộ vẻ thẫn thờ. Nó buồn giùm tôi.
Trầm ngâm một hồi, nó chép miệng:
– Vậy anh kể chuyện cho Thơm nghe đi! Kể cho đỡ nhớ!
– Kể chuyện gì bây giờ?
– Thiếu gì chuyện! Kể về thành phố anh ở ấy!
Tôi tặc lưỡi:
– Chuyện thành phố còn gì đâu mà kể! Tôi đã kể cho Thơm nghe hết cả rồi!
– Kể rồi thì kể lại! Kể về rạp chiếu bóng ấy!
– Rạp chiếu bóng sao ?
Nhỏ Thơm nuốt nước bọt:
– Ở thành phố có hai trăm rạp chiếu bóng phải không?
– Ừ.
– Và trẻ con vào xem khỏi cần mua vé?
– Ừ.
– Chỉ cần trình giấy khai sinh thôi ?
– Ừ.
– Hay quá hén!
Khen xong một câu, nhỏ Thơm ngước mắt nhìn lên ngọn cây, nói tiếp:
– Còn nhà nữa!
– Nhà gì?
– Nhà cao tầng ấy! Ở chỗ anh có nhà hai mươi tầng mà?
– Ừ, có.
– Đứng trên cao nhìn xuống thấy người ta bé tẹo chứ gì?
– Ừ, bé tẹo.
– Thích quá hén?
– Ừ.
– Rồi còn…
Lần này không để cho nhỏ Thơm nói dứt câu, tôi cắt ngang:
– Thơm nè!
– Gì?
Tôi liếm mép:
– Mỗi lần Thơm đánh nhau với thằng Nhạn ấy mà…
Nghe tôi nhắc đến chuyện đó, nhỏ Thơm nhăn mặt:
– Đó là chuyện năm ngoái. Chuyện đó cũ rồi.
Tôi gãi đầu:
– Thì cũ. Nhưng mà tôi muốn hỏi, hồi đó, sau những lần như vậy, Thơm có dám đến chơi nhà dì Sáu không?
– Sao lại không dám! Thơm vẫn đến chơi tỉnh bơ ấy chứ!
– Đến chơi tỉnh bơ ?
– Ừ.
Tôi cắn môi:
– Thằng Nhạn nó không gây sự với Thơm sao ?
Thơm cười:
– Mắc chi gây sự! Đánh nhau là một chuyện, còn đến nhà chơi là chuyện khác, đâu có liên quan gì với nhau!
Tôi chớp mắt:
– Không có liên quan gì hết hả ?
– Ừ, không có liên quan gì hết! Mà sao anh lại hỏi vậy ?
Tôi bối rối:
– Tôi hỏi cho biết vậy thôi! Tại vì…
– Tại vì sao ?
– Tại vì… tôi cũng nghĩ hai chuyện đó đâu có liên quan gì với nhau.
Nhỏ Thơm ngẩn người:
– Là sao ? Anh nói gì Thơm không hiểu!
Vẻ mặt ngơ ngác của nhỏ Thơm khiến tôi bật cười. Tôi vung tay:
– Tôi nói tôi còn không hiểu, làm sao Thơm hiểu được!
Chắc nhỏ Thơm tưởng tôi điên. Nó nhìn tôi đăm đăm:
– Dạo này anh lạ ghê! Hồi Thơm mới gặp anh, anh đâu có nói chuyện buồn cười như vậy!
Nhỏ Thơm nói đúng. Hồi tôi mới gặp nó, lòng tôi đâu có rối rắm như bây giờ. Kể từ ngày giáp mặt Út Thêm, đầu óc tôi bỗng đâm ra vẩn vơ quá đỗi. Nếu tôi thổ lộ tâm sự với nhỏ Thơm, hẳn nó sẽ hiểu tại sao tôi thay đổi làm vậy. Nhưng tôi không dám. Tôi sợ nó buồn. Tôi mến nhỏ Thơm, vì vậy tôi muốn nó lúc nào cũng vui. Chỉ cần nó quả quyết với tôi “đánh nhau và đến nhà chơi là hai chuyện khác nhau”, thế là được rồi. Như vậy thì nó vui và tôi cũng vui. Trong chúng mình, chẳng có ai phải buồn cả, Thơm hén.
Chương 20
Tôi vượt qua cầu tre và hồi hộp đặt chân lên con đường nhỏ rợp bóng sầu đông dẫn về xóm Miễu.
Những trái sầu đông khô rụng đầy mặt đất. Nếu như bình thường, tôi sẽ vừa đi vừa đá những quả sầu đông lăn lông lốc để xem chúng biến mất sau vệ cỏ. Đó là trò chơi ưa thích của tôi. Nhưng bữa nay tôi chẳng hứng thú nghịch ngợm chút nào. Lòng tôi đang ngổn ngang những cảm xúc trái ngược nhau. Tôi đến thăm Út Thêm theo lời hứa ngày nào, mà sao bên cạnh nỗi hân hoan trái tim tôi cứ phập phòng thấp thỏm.
Con đường nhỏ dẫn tôi đến một trảng cỏ xanh ngút mắt. Trảng ngập cỏ may. Mới đi một quãng ngắn, hai ống quần tôi đã ghim đầy những cánh hoa tim tím li ti. Tôi chẳng buồn gỡ, cứ lầm lũi băng qua lối mòn, hướng về phía tàng phượng đang cháy lập lòe trước mắt. Trên đường đi, chốc chốc lại bắt gặp những bụi mắc cỡ đầy gai nằm cạnh những đóa mười giờ say ngủ. Những lúc ấy tôi không làm sao kềm được ý định khua chân vào một cây mắc cỡ để xem những chiếc lá ngại ngùng khép cánh và tự hỏi lát nữa đây tôi có sẽ e dè như thế hay không.
Căn nhà nhỏ của Út Thêm dần dần hiện ra trước mắt tôi. Hàng rào dâm bụt được cắt tỉa gọn gàng bao quanh vườn không che nổi cây phượng già trước sân và bụi chuối sau hè. Tôi còn nhìn thấy cả lu nước mưa phía sau lẫn chiếc gáo múc nước làm bằng vỏ dừa úp trên cây cọc nhọn cạnh hàng đu đủ trĩu trái.
Đang bâng khuâng ngắm nghía, tôi bỗng giật nẩy người khi thấy một hòn đất từ sau hàng dâm bụt bay vù về phía tôi. Tôi vừa hấp tấp né qua một bên thì một hòn đất khác đã lao mạnh vào bụng tôi khiến tôi phải cúi gập người ôm bụng xuýt xoa.
Mặc dù trước khi đi, tôi đã lường trước mọi nguy cơ nhưng cú tấn công bất ngờ vừa rồi khiến tôi choáng váng. Tôi chưa kịp nghĩ ra cách đối phó thì một hòn đất nữa bắn ra. Lần này hòn đất lao ngay vào giữa mặt tôi. Tôi hốt hoảng ngồi thụp người xuống và la lên:
– Ai đó ?
Thằng Dư nhô đầu lên khỏi hàng rào:
– Anh đi đâu đây ?
– Tôi đi… chơi.
Dư quắc mắt:
– Đừng xạo! Anh đi do thám cho tụi thằng Nhạn phải không?
Tôi chép miệng:
– Tôi đâu có liên quan gì đến tụi thằng Nhạn.
Dư gầm lên:
– Lần trước anh bắn tôi bể đầu mà bảo không liên quan hả ?
Không để tôi phân trần, vừa nói xong, Dư vung tay liền. Không kịp đề phòng, tôi lãnh ngay hòn đất vào ngực, loạng choạng thối lui năm, sáu bước. Mặc dù tức đến ói máu, tôi vẫn không dám đánh trả. Đây là lãnh địa của tụi xóm Miễu, tôi động thủ là tụi nó kéo tới làm thịt tôi liền. Hơn nữa, tôi liều lĩnh dẫn xác đến đây đâu phải để đánh nhau. Nhỏ Thơm đã quả quyết với tôi “đánh nhau và đến nhà chơi là hai chuyện không dính dáng gì với nhau”. Nó là bà La Sát. Nó nói, tôi tin liền. Nào ngờ thằng Dư tấn công tôi phủ đầu khiến tôi phải liên tục nhảy nhót để tránh những hòn đất của nó.
Trong khi tôi đinh ninh sẽ nát xương trước trận phục thù của thằng Dư thì Út Thêm thình lình xuất hiện. Có lẽ những tiếng hò hét của thằng Dư đã làm Út Thêm chú ý. Vừa ló đầu ra khỏi cửa, thấy thằng Dư đang tấn công tôi tới tấp, Út Thêm hoảng hốt kêu to:
– Dư, em làm gì vậy ? Có thôi ngay đi không ?
Dư buông tay xuống. Nhưng mặt nó vẫn hầm hầm:
– Ai bảo hôm trước ảnh đánh em. Ảnh về hùa với tụi xóm ngoài.
Út Thêm nạt:
– Em lúc nào cũng ham đánh nhau! Chị méc mẹ bây giờ!
Dư nhìn tôi gườm gườm:
– Hôm nay ảnh còn đi do thám…
Tôi dở khóc dở cười:
– Đâu có! Hôm nay tôi đến đây là để… để…
Thấy tôi ngượng ngập, Út Thêm mỉm cười đỡ lời:
– Anh Chương đến thăm chị đó. Ảnh là bạn chị mà.
Dư hung hăng, nhưng biết nghe lời chị. Nghe Út Thêm nói vậy, nó bỏ đi liền, mặc dù nét mặt vẫn giữ vẻ lầm lì, bực bội.
Út Thêm quay sang tôi, giọng phân trần:
– Thằng Dư đánh nhau tối ngày! Út la hoài mà nó không chịu bỏ!
Út Thêm thừa biết tôi từng đánh nhau với thằng Dư. Nó cũng biết tôi là thủ phạm đã bắn bể đầu em nó. Nhưng nó tảng lờ. Nó coi tôi là người lớn. Điều đó khiến tôi vừa cảm kích lại vừa sượng sùng. Tôi chẳng biết nói gì, đành nhe răng cười gượng gạo.
Út Thêm gỡ bí cho tôi:
– Anh vô nhà chơi đi! Anh vô nhà, Út gọt đu đủ cho anh ăn!
Út Thêm giống hệt nhỏ Thơm. Nó làm như tôi lúc nào cũng đói bụng.
Bỏ tôi ngồi một mình trên phản, Út Thêm chạy ra sau hè. Lát sau, nó bưng một đĩa đu đủ vàng lườm đặt trước mặt tôi. Út Thêm không đãi tôi theo kiểu của thằng Nhạn. Nó gọt vỏ và cắt ra từng lát đàng hoàng.
– Anh ăn đi! – Thấy tôi ngồi im, Út Thêm giục.
– Út Thêm cũng ăn chứ?
– Út ăn hoài! Ngày nào cũng ăn, Út ngán lắm rồi!
Tôi nhón một miếng đu đủ, hỏi:
– Ba mẹ Út Thêm đâu ?
– Ba Út mất hồi năm kia.
– Còn mẹ.
– Mẹ Út hả ? Chắc mẹ Út chơi đâu nhà hàng xóm.
– Còn những người khác? Út Thêm đông anh em lắm mà!
Út Thêm cười:
– Các anh chị của Út lập gia đình và ra riêng hết rồi. Chỉ còn Út và thằng Dư ở với mẹ thôi.
Tới đây, hết đề tài, tôi bắt đầu cảm thấy lúng túng. Để đỡ ngượng ngập, tôi đảo mắt nhìn quanh. Không thấy thằng Dư đâu, tôi buột miệng hỏi:
– Dư đâu rồi ?
– Nó nấu cơm dưới bếp.
Tôi ngạc nhiên:
– Con trai mà nấu cơm?
– Trai gái gì nấu cơm chẳng được! Bộ anh chưa bao giờ nấu cơm sao ?
– Chưa! – Tôi thú thật – Ở nhà tôi, chỉ có mẹ tôi và mấy đứa em gái là lo chuyện nấu nướng thôi.
– Ở nhà Út thì khác! Khi nào Út bận thì thằng Dư làm bếp.
Tôi khịt mũi:
– Mẹ tôi bảo con trai mà chui vô bếp sẽ học không ra chữ. Út Thêm đừng cho thằng Dư nấu cơm nữa. Nấu cơm hoài, nó sẽ đứng bét lớp.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian